Tài xế vừa lái xe vừa lo lắng nói: "Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Tại sao nước mưa lại có màu đỏ? Sau chuyến xe này, tốt hơn hết là tôi nên về nhà và tránh mưa một chút."
Tần Vũ không để ý tới anh ta, chỉ nhìn thành phố trong cơn mưa máu có chút âm u, rất nhanh thế giới sẽ hoàn toàn chìm vào hỗn loạn.
Tần Tiểu Vũ rất xinh đẹp, cô ấy là hoa khôi của trường và rất nổi tiếng.
Lúc này, Tần Tiểu Vũ vô cùng lo lắng sờ trán một nữ sinh khác cũng đang mặc đồng phục, trán của cô ấy nóng quá, Tần Tiểu Vũ không khỏi giật mình, nữ sinh này chính là bạn thân của cô, Tiểu Đình. Cô ấy đang lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Tiểu Vũ không thể nghe rõ.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mưa lại có màu đỏ?" Tần Tiểu Vũ nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện mưa máu, lại càng lo lắng cho tình huống của Tiểu Đình, vội vàng giục bác sĩ, "Anh có thể kiểm tra nhanh lên không? Trán của Tiểu Đình nóng quá."
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, nghe vậy vẻ mặt khó hiểu nói: "Thật sự là kỳ quái. Tình trạng của cô ấy thoạt nhìn giống như phát sốt, nhưng tôi chưa từng thấy qua người nào sốt nặng như vậy, đợi tôi xem nhiệt kế đã."
Bác sĩ đi tới trước mặt Tiểu Đình, nói: "Được rồi đó, lấy nhiệt kế ra cho tôi xem."
Tuy nhiên, Tiểu Đình dường như không nghe thấy, nằm trên giường bệnh, nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Tần Tiểu Vũ nói: "Cô ấy có thể đã hôn mê, để em lấy nhiệt kế."
"Được em lấy đi." Bác sĩ đáp ứng, đang chuẩn bị tránh ra, Tần Tiểu Vũ đi tới bên giường bệnh, cô đột nhiên sửng sốt, bởi vì Tiểu Đình đã tỉnh, ánh mắt của cô ấy dán chặt vào cô, ánh mắt của Tiểu Đình làm cho bác sĩ kinh ngạc. Tim Tiểu Vũ đập loạn nhịp, như thể bị sư tử hay hổ nhìn chằm chằm.
Bác sĩ nuốt nước bọt nói: "Em học sinh, làm phiền lấy nhiệt kế..."
Nhưng, bác sĩ còn chưa nói xong, hai mắt của Tiểu Đình đột nhiên co rụt lại, giống như mắt rắn, cực kỳ đáng sợ, ngay sau đó, Tiểu Đình từ trên giường bệnh bật dậy, xô vào vai bác sĩ, bác sĩ trượt chân, mất thăng bằng ngã xuống đất.
"Bạn học sinh. . . A!" Bác sĩ vừa muốn nói cái gì, lại hét lên một tiếng, Tiếu Đình trực tiếp cắn vào cổ bác sĩ, sau đó hung hăng xé ra, một mảng thịt lớn nát bấy bị kéo ra, máu phun ra như suối.
“Tiểu... Tiểu Đình…” Tần Tiểu Vũ đang định tiến lên kéo Tiểu Đình ra thì ngây dại, không ngờ nữ sinh như dã thú này lại từng là người bạn hiền lành của mình.
Nghe thấy Tần Tiểu Vũ gọi, Tiểu Đình đang gặm cổ bác sĩ chợt dừng lại, lúc này, đôi mắt của bác sĩ đã trắng dã, anh nhìn như người chết, Tiểu Đình quay đầu lại và nhìn Tần Tiểu Vũ.
Tần Tiểu Vũ bị bộ dạng của Tiểu Đình làm cho sợ hãi, khuôn mặt của Tiểu Đình bê bết máu, trên người có những khối mụn to bằng hạt đậu tương, giống như khối mụn cóc, răng của cô ấy thậm chí còn trở nên sắc nhọn hơn, ở kẽ răng vẫn dính máu thịt, giống như ác quỷ trong địa ngục.
"Aaaa…..!" Tiểu vũ thét lên.
Tiểu Đình bò trên mặt đất như một con thú, và nhảy về phía Tần Tiểu Vũ.
Tiếng tim đập: “Thình Thịch!” Trong lúc nguy cấp, một thanh sắt mạnh mẽ đánh vào ngực của Tiểu Đình, làm cô ấy ngã ra.
“Anh!” Tần Tiểu Vũ hô to sau khi thấy người cứu cô ấy chính là Tần Vũ.
“Mau lui ra sau anh!” Tần Vũ trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Đình.
"Anh. . . cẩn thận nhé." Tần Tiểu Vũ theo bản năng gật đầu, sau đó tránh sang một bên, cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Đình dường như đã biến thành thây ma, cắn bất cứ ai cô ấy nhìn thấy, trên thực tế, đó là sự thật, vào những ngày đầu của tận thế, nhiều người đã bị nhiễm trực tiếp bởi loại vi-rút đang càn quét thế giới và biến thành thây ma. Tần Vũ cảm thấy nhẹ nhõm vì cả anh và Tần Tiểu Vũ đều không biến thành thây ma, có vẻ như họ đã chống lại được vi-rút trong đợt mưa máu đầu tiên.
Thời gian đầu vi-rút thường lây nhiễm cho người già hoặc trẻ em có sức đề kháng yếu, anh và Tần Tiểu Vũ đều có sức khỏe tốt, lại còn trẻ nên không bị lây nhiễm cũng là điều hợp lý.
Đối mặt với Tiểu Đình, Tần Vũ không dám khinh thường, khác với những thây ma chậm chạp yếu ớt thường thấy trong phim truyền hình, thây ma ngoài đời rất lợi hại.
Những thây ma yếu nhất trong những ngày đầu của tận thế, tốc độ cũng nhanh hơn người bình thường gấp hai, ba lần, hệ thống thần kinh của chúng bị tê liệt, nhưng vi-rút lại khiến cơ thể chúng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, chỉ cần người nào bị chúng tóm được đều sẽ bị cắn đến chết.
Hơn nữa, bọn chúng theo thời gian sẽ tiến hóa, không chỉ sở hữu các loại năng lực, thậm chí còn sở hữu lại trí tuệ, trăm năm sau tận thế, rất nhiều thây ma thậm chí sẽ tiến hóa giống như người bình thường, chỉ số thông minh cũng không thua gì người bình thường. Ví dụ, thây ma tiến hóa mà Tần Vũ kiếp trước gặp phải là thây ma cường đại đã tiến hóa và có IQ như của người bình thường!
Thây ma có IQ và không có IQ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ở kiếp trước, rất nhiều doanh trại và căn cứ của những người sống sót đã bị thây ma có IQ cao đột nhập.
"Gừ!"
Tiểu Đình phát ra một tiếng kêu khàn khàn từ cổ họng đang thối rữa, rồi nhanh chóng bò dậy, lao đến, khối mụn trên mặt của cô ấy đang chảy mủ rất kinh tởm, đó là do vi-rút bị ứ đọng trong cơ thể cô ấy đang đào thải ra ngoài.
Tần Vũ né sang một bên, tránh được cú vồ của Tiểu Đình, và xoay người dùng gậy sắt đánh mạnh vào lưng Tiểu Đình.
"Gừ! Gừ!"
Cơ thể của Tiểu Đình theo quán tính đập vỡ một cái bàn, Tiểu Đình gầm lên một tiếng rồi quay người lại lao về phía Tần Vũ, Tần Vũ không hoảng sợ mà tiếp tục né tránh, sau đó cúi người, vụt mạnh gậy sắt vào hai chân của Tiểu Đình, Tiểu Đình ngã nhào xuống đất .
Tần Vũ nhân cơ hội một chân giẫm lên lưng của Tiểu Đình, Tiểu Đình giãy giụa suýt chút nữa khiến anh ngã, Tần Vũ không chút chần chừ, dùng một đầu nhọn thanh sắt đâm vào sau gáy của Tiểu Đình, đầu thanh sắt nhọn hoắt đâm xuyên qua đầu cho đến khi chạm đất.
Tiểu Đình co giật vài lần, rồi chết ngay lập tức không còn động đậy nữa.
Nhược điểm chí mạng của thây ma là phần đầu.
Ngay cả khi trái tim của chúng bị đâm thủng, vỡ nát, chúng vẫn có thể sống, tuy hệ thống thần kinh trung ương không còn hoạt động nhưng vi-rút lại có thể dùng sóng điện để khống chế cơ thể thây ma hành động, vì vậy trái tim không phải là chỗ yếu hại của thây ma, mà là não bộ.
"Anh, anh... anh giết cô ấy..." Tần Tiểu Vũ hoảng sợ.
Tần Vũ đi tới nói: "Cô ấy đã biến thành thây ma rồi, thứ anh giết chỉ là một thây ma, chúng ta nhanh đi thôi."
Tần Tiểu Vũ vẫn còn hơi hoảng hốt, cô đột nhiên phát hiện ra vị bác sĩ bị Tiểu Đình cắn đứt cổ đáng lẽ đã chết lại đang loạng choạng đứng dậy.
“Đi thôi.” Tần Vũ trực tiếp nắm lấy cổ tay Tần Tiểu Vũ, kéo cô ấy ra khỏi cửa phòng y tế, nhân tiện khóa cửa lại.